Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ – Lương duyên đối diện ắt tương phùng (ღ˘⌣˘ღ)

[danmei] Đặc chủng binh thị vệ (chương 55+56)

Đặc chủng binh thị vệ

.
Chương 55: Cổ trùng và mưa

Sau đó Sở Phong lại thử một lần, quả nhiên hai người không thể đến gần nhau nữa. Tối hôm qua vừa được nếm trải mùi vị thân mật, bây giờ lại không thể tới gần Vệ Tam, đối Sở Phong mà nói, so với lúc trước còn khó chịu đựng hơn.

Ngày hôm qua vất vả lắm mới nếm được chút quả ngọt, còn chưa kịp nhấm nháp dư vị, hai người đã phải giữ khoảng cách với nhau, chuyện này chẳng khác nào cực hình với Sở Phong. Bởi vậy mặt mũi y tối sầm, toàn thân tản ra luồng khí người lạ cấm lại gần.

Động tĩnh vừa rồi của Sở Phong và Vệ Tam, các ám vệ cùng tiểu tư đương nhiên đều hiểu rõ, thế nhưng bọn họ biết Vệ công tử da mặt mỏng, cho nên ở trước mặt hắn vẫn biểu hiện như thường. Đợi đến khi cảm xúc của Vệ Tam lắng xuống rồi, nghĩ lại mới giật mình phát giác không đúng, lúc ấy hắn cùng Sở Phong có phần vội vàng xao động, bất chấp hoàn cảnh xung quanh lập tức nhào vào hoan ái.

Hiện giờ hồi tưởng lại, động tĩnh của bọn họ lớn như vậy, mọi người tránh ở trên xe ngựa bên ngoài miếu, làm sao có thể không nghe thấy, chưa kể đến các ám vệ võ công thâm hậu, nhĩ lực đương nhiên vô cùng tốt. Nhớ tới vấn đề này khiến Vệ Tam thật sự là vừa thẹn vừa quẫn, tuy rằng vẻ mặt hắn chẳng mảy may biểu hiện, nhưng trong lòng lại xấu hổ vô cùng.

May mắn ám vệ cùng tiểu tư đều không hề dùng ánh mắt gì khác thường nhìn hắn, điều này khiến Vệ Tam yên tâm rất nhiều, cũng không khỏi lừa mình dối người mà nghĩ, có lẽ bọn họ chưa nghe thấy đâu. Tuy rằng biết rõ không có khả năng, thế nhưng coi như an ủi bản thân một chút vậy.

Bọn họ dọn dẹp một lát, sau đó tiếp tục lên đường. Bởi vì sáng nay phóng túng, hai chân Vệ Tam có hơi bủn rủn, sau khi lên xe ngựa, ngồi như thế nào cũng cảm thấy không thoải mái, cuối cùng đành phải nằm nhoài người trên ghế mới đỡ hơn một chút.

Bởi vì trời tạnh mưa, cho nên Sở Phong lại mang vẻ mặt âm trầm ra ngồi trên càng xe, lúc này Thường Đại đến thùng xe cũng không dám ngồi, chạy đến xe ngựa của Vệ Tam, leo lên càng xe, ngồi bên cạnh Ảnh Nhị.

Bởi vì Vệ Tam thân thể không khoẻ, Sở Phong khiến tiểu tư ngồi trong xe cùng với hắn, nếu không phải thấy Vệ Tam thật sự rất khó chịu, thì với tính chiếm hữu mạnh mẽ của Sở đại giáo chủ, còn lâu mới để tiểu tư ngồi chung buồng xe với Vệ Tam; hơn nữa tiểu tư đi theo Sở Phong đã lâu, ít nhiều cũng được Sở Phong tín nhiệm, cho nên mới có thể hầu hạ bên cạnh Vệ Tam.

Sở Phong ngồi trên càng xe, hai mắt không rời nhìn chằm chằm thùng xe phía trước, trong đầu cấp tốc suy đoán về sự khác thường giữa hai người lúc sáng, tưởng tượng đến rất nhiều loại khả năng, nhưng vẫn không thể xác định lúc ấy cổ độc vì sao không phát tác.

Đúng lúc này, bánh xe lăn qua một cái ổ gà, xe ngựa hơi xóc nảy, chợt Sở Phong cảm thấy bên má lành lạnh, thuận tay sờ, thì ra là bọt nước từ trên đỉnh thùng xe vẩy xuống. Y lơ đểnh phủi bay bọt nước, đột nhiên trong đầu ánh sáng chợt lóe, động tác ngừng lại.

Y híp mắt, nhìn đầu ngón tay còn chút ướt át, cẩn thận hồi tưởng thời điểm khi cổ độc phát tác , y cùng Vệ Tam vốn còn đang nói chuyện phiếm, y nhớ rõ khi đó, Vệ Tam hình như có nói một câu. . . . . . Hết mưa rồi.

Đúng! Chính là nó! Ánh mắt Sở Phong bỗng sáng rỡ, Vệ Tam vừa nói xong, y còn quay đầu liếc ra ngoài cửa sổ một cái, xác định lúc ấy mưa đã tạnh, vừa quay đầu lại, đã thấy Vệ Tam bắt đầu co giật.

Nói như vậy, chỉ cần vào những ngày trời mưa, cổ độc sẽ không phát tác? Đáng tiếc hiện tại hết mưa rồi, nếu không có thể thử xem có phải bởi vì thời tiết mà khiến cho cổ độc đột nhiên mất đi hiệu lực hay không.

Bên kia, Vệ Tam trong xe phía trước, cũng đang tự hỏi nguyên nhân vì sao cổ độc không phát tác. Hắn nghĩ thông suốt còn sớm hơn Sở Phong, bởi vì hắn nhớ rất rõ ràng, thời điểm khi trời bắt đầu đổ mưa, trong cơ thể hắn từng xuất hiện một tia cảm giác quái lạ, chỉ là lúc ấy hắn không để ý.

Bấy giờ hồi tưởng lại, cảm giác này rất đáng nghiền ngẫm, hơn nữa buổi sáng lúc mưa đã tạnh, hắn liền cảm giác trong cơ thể dường như có cái gì thức tỉnh, tiếp đó là một trận đau đớn mãnh liệt ập đến.

Hai chuyện trùng hợp lần lượt xảy ra, khiến Vệ Tam dù nghĩ như thế nào, đều cảm thấy cổ trùng dường như chịu ảnh hưởng bởi trời mưa; phải nói là, cổ trùng khi đến ngày mưa sẽ ngủ, hết mưa liền tỉnh. Hắn tựa người trên nệm, cảm thán cổ độc thật thần kỳ.

Đợi đến lúc giữa trưa dừng lại ăn cơm, Ảnh Nhị liền thu được tin tức truyền tới từ ám vệ bám theo Sở Kỳ, bởi vì hôm qua trời mưa to, Sở Kỳ quả thật đã mất dấu bọn họ. Sở Phong nghe Ảnh Nhị bẩm báo xong, chỉ nói một câu, “Giám sát hắn kỹ càng.” Ảnh Nhị nhanh chóng truyền lệnh của Sở Phong cho đồng bọn.

Lúc này, tiểu tư đi tới, đưa cho Sở Phong một tờ giấy, Sở Phong nhíu mày, nhận lấy mở ra xem, sau đó trên mặt rõ ràng hiện lên vẻ tươi cười, y ngẩng đầu nhìn về phía tiểu tư, “Giấy bút này ở đâu ra?”

“Vệ công tử tự mang theo bên người.” Tiểu tư cung kính đáp, hắn lúc ấy nhìn thấy vệ Tam từ trong bọc quần áo lôi giấy mực ra, trên mặt cũng không giấu được vẻ ngạc nhiên, dù sao đối phương thoạt nhìn cũng không giống mấy thư sinh nho nhã yếu ớt, ai ngờ lại mang theo giấy mực bên người.

Sở Phong sáng tỏ mà nở nụ cười, tám phần là khi ở thị trấn lúc trước, hắn nhờ ám vệ giúp mình chọn mua. Y lúc trước có nói qua với Vệ Tam, nếu có yêu cầu gì, trực tiếp nói với ám vệ là được, nhưng y thật không nghĩ tới, đối phương sẽ mua giấy bút mang theo người.

Y ngẩng đầu nhìn phía thùng xe của Vệ Tam, Vệ Tam vừa lúc nhổm dậy mở cửa sổ, tầm mắt hai người chạm vào nhau, Sở Phong cười nói: “Ngươi với ta thần giao cách cảm.”

Vệ Tam liếc mắt nhìn y một cái, lùi về trong xe, Sở Phong cười ha ha, đem tờ giấy của Vệ Tam bỏ vào ngực áo, nói với tiểu tư: “Trở về đi, chăm sóc hắn cho tốt.”

Vệ Tam rúc ở trong xe, nghe thấy Sở Phong cười to, có chút bất đắc dĩ, hắn thật sự là bó tay với độ mặt dày của Sở Phong, trước bàng dân thiên hạ lại nói thần giao cách cảm cái gì không biết, hai tên nam nhân với nhau mà không thấy ngại sao. Nhưng thật không ngờ, Sở Phong cũng đoán được nguyên nhân cổ độc không phát tác, xem ra đầu óc của đối phương quả nhiên vô cùng nhạy bén.

Vừa rồi trong tờ giấy Vệ Tam khiến tiểu tư đưa cho Sở Phong, hắn trình bày suy đoán về nguyên nhân cổ độc không phát tác, hắn còn mất công miêu tả lại cảm nhận của bản thân một lần, kết quả Sở Phong đã sớm nghĩ tới.

Sửa soạn xong xuôi, xe ngựa lại tiếp tục đi về phía trước, bởi vì trời mưa, mặt đất trơn trượt, cho nên tốc độ xe ngựa cũng không dám quá nhanh. Vệ Tam nằm trong thùng xe, xe ngựa lắc lư lắc lư, ngược lại khiến cho hắn bắt đầu buồn ngủ.

Không bao lâu, Vệ Tam cứ thế mà ngủ thiếp đi. Tiểu tư thấy hắn ngủ, cũng ngồi một góc, dựa vào vách thùng xe gật gù chợp mắt.

Xe ngựa không ngừng nghỉ chạy gần một tháng, rốt cuộc vào một ngày sau giờ ngọ, đi tới một trấn nhỏ cuối cùng trước khi tiến vào quan ngoại. Qua trấn nhỏ này, thẳng đến quan ngoại, sẽ không gặp thành trấn nào khác nữa.

Cho nên đoàn người Sở Phong dự định ở trấn nhỏ dừng chân một ngày, chuẩn bị sắm sửa bổ sung vật tư lần cuối cùng. Dù sao từ trấn nhỏ đến quan ngoại, còn phải trải qua mấy ngày lộ trình mới tới.

Trong trấn chỉ có một nhà trọ duy nhất, tọa lạc trên con đường chính đi thông quan ngoại, nằm tận sát vùng rìa trấn. Ảnh Nhị cùng Ảnh Tam đánh xe ngựa đi đến trước nhà trọ, nhà trọ thoạt nhìn vừa cũ vừa bẩn, nhưng hiện tại cũng không thể quá soi mói.

Sở Phong nhíu mày nhìn cái nhà trọ cũ nát kia, trên mặt rõ ràng viết rõ không hài lòng, thế nhưng trong phạm vi trăm dặm cũng không còn nơi nào khác để dừng chân. Trấn này không lớn, không giống thị trấn trước đó, có hẳn khu tiểu viện để cho thuê.

Vệ Tam ngược lại không nói gì, trước kia lúc phải đi làm nhiệm vụ, hoàn cảnh cực khổ hơn cũng đã trải qua, ăn trong gió ngủ dưới sương là chuyện quá đỗi bình thường. Chỉ cần có một cái nóc nhà chắn gió che mưa, còn có giường để ngủ, Vệ Tam cảm thấy được vậy là quá đủ rồi.

Sở Phong thấy Vệ Tam mặt không đổi sắc, cũng đành nuốt ngược bất mãn, đợi đến khi Vệ Tam đã đi vào trong, tính khoảng cách rồi mới theo sau. Bởi vì nhà trọ không lớn, phòng đương nhiên không có nhiều, lúc này đây Sở Phong không thể ở chung phòng với Vệ Tam.

Hơn nữa bởi vì phòng quá nhỏ, Sở Phong không chỉ không thể chung phòng, mà ngay cả phòng cách vách cũng ở không được, trung gian còn phải ngăn cách thêm một cái phòng mới an toàn, điều này khiến sắc mặt Sở Phong càng thêm âm u.

Vệ Tam vào phòng rồi, Sở Phong mới đi lên lầu hai, tính khoảng cách thật cẩn thận sau đó nhanh chóng đi qua khỏi cửa phòng Vệ Tam, vào trong phòng của mình. Y chán ngán nhìn căn phòng bày biện đơn sơ đến quá đáng, đầy mặt rối rắm bước vào trong.

Tiểu tư nhanh chóng đi tới, hắn trước tiên giúp Vệ Tam trải giường trong phòng xong xuôi, sau đó mới tranh thủ chạy sang phòng giáo chủ. Hắn biết giáo chủ bản tính yêu sạch sẽ, điều kiện nhà trọ như thế này, giáo chủ cực không thích, nếu như là ngày xưa, giáo chủ chẳng thà ngủ trên xe ngựa, cũng sẽ không bước vào nơi này.

Thế nhưng thân thể Vệ công tử không khỏe, không thể qua đêm trên xe ngựa, cho nên giáo chủ vì Vệ công tử, thật đúng là dụng tâm lương khổ. Tiểu Tư trong lòng vừa cảm thán, vừa nhanh tay lẹ chân giúp Sở Phong sửa sang lại phòng.

May mắn ám vệ lúc ở thị trấn trước, có mua vài bộ đệm chăn dự phòng, mọi người đi theo bên cạnh Sở Phong cũng phải không ngày một ngày hai, đương nhiên hiểu rõ tính yêu sạch sẽ của y. Tiểu tư trải đệm chăn mới lên giường, lại múc nước lau sạch cái bàn bẩn vài lần, cuối cùng mới khiến cho nếp nhăn giữa đôi mày Sở Phong giãn ra một chút.

Cũng gần tới giờ cơm chiều, Sở Phong không thể cùng Vệ Tam dùng cơm với nhau, chỉ đành lạnh mặt ngồi  trong phòng mình, buồn bực lặng lẽ ăn cơm. Vốn tiểu tư hầu hạ bên cạnh y, bị y điều đến trong phòng Vệ Tam, thế là công việc hầu hạ giáo chủ y liền chuyển giao cho Ảnh Nhị.

Ảnh Nhị đi theo cạnh Sở Phong đã lâu, lúc trước mỗi khi xuất hành, Sở Phong không phải lần nào cũng mang theo tiểu tư, bởi vậy một vài chuyện hầu hạ đơn giản, đều do Ảnh Nhị gánh lấy. Cho nên lúc này mấy việc như gắp thức ăn, bưng chén đĩa, sau khi ăn xong dâng nước, đưa khăn các thứ, cũng không làm khó được Ảnh Nhị.

Sở Phong cơm nước xong xuôi, thật sự là ngồi không yên, liền đứng dậy đi đến bên cửa sổ, y mở cửa sổ quan sát một vòng, bên ngoài là sân sau nhà trọ, vài đống củi khô chồng chất, còn có chỗ để múc nước.

Y nhìn về phía bên tay phải, vừa hay có một cái cây bên ngoài cửa sổ phòng Vệ Tam, y tính toán khoảng cách, đột nhiên thả người nhảy, phi ra ngoài cửa sổ. Ảnh Nhị hơi khựng lại, lập tức đuổi tới bên cửa sổ, chỉ thấy Sở Phong vắt vẻo trên thân cây, tay đang ngắt một nhành cây.

Ảnh Nhị không cần chờ Sở Phong phân phó, lập tức xoay người đi tới phòng Vệ Tam, tiểu tư mở cửa nhìn thấy Ảnh Nhị có hơi ngạc nhiên, mở miệng hỏi: “Làm sao vậy? Bên giáo chủ không cần hầu hạ sao?”

“Ngươi nói Vệ công tử cách xa cửa sổ một chút, cách khoảng mười bước chân, sau đó mở cửa sổ ra.” Ảnh Nhị dặn dò xong, lại quay về phòng giáo chủ, canh giữ ở bên cửa sổ, để ngừa có tình huống bất ngờ xảy ra.

Tiểu tư tuy thấy khó hiểu, nhưng vẫn lập tức nghe theo. Vệ Tam vừa mới dùng xong cơm nước, đương nhiên vẫn còn ngồi cạnh bàn. Lúc này hắn cách cửa sổ vừa vặn khoảng chừng chục bước, tiểu tư liền nói hắn khoan hãy đứng dậy, sau đó đi đến mở cửa sổ trước mặt ra.

Bắt gặp giáo chủ đại nhân ngồi trên thân cây ngoài cửa sổ, tay cầm một nhánh cây nhỏ, hình như đang định gõ cửa sổ. Tiểu tư sửng sốt, nhanh chóng tránh người, để giáo chủ cùng Vệ công tử có thể nhìn thấy lẫn nhau.

Vệ Tam bật cười nhìn Sở Phong đang ngồi ở ngoài cửa sổ, đối phương thích ý dựa vào thân cây, khóe miệng ngậm cười, trong mắt tràn đầy vui vẻ nhìn hắn.

Tiểu tư thức thời lui ra ngoài cửa, chừa không gian riêng cho Vệ Tam cùng Sở Phong. Sở Phong thấy tiểu tư rời đi mới mở miệng hỏi: “Thân thể ngươi đỡ hơn chưa?”

“Ừm, đỡ hơn nhiều rồi.” Vệ Tam gật gật đầu. Từ sau cái lần hoang đường ở trong miếu hoang với Sở Phong, dọc đường đi chỉ cần gặp ngày mưa, Sở Phong sẽ hóa thành hổ đói vồ mồi, áp bức hắn đủ đường cho thỏa cơn.

Lần thân mật gần đây nhất của hai người, thật ra cũng chỉ là chuyện mới hôm qua mà thôi, cho nên lúc này eo với chân Vệ Tam vẫn còn chút bủn rủn. Đành chịu thôi, bao nhiêu dục vọng Sở Phong dồn nén đến khi bùng phát thật sự rất kịch liệt.

Từ sau khi phát hiện trời mưa có thể ôm lấy Vệ Tam, Sở Phong liền cố gắng không tự thân vận động, luôn tự nhủ rằng trời mưa là có thể chạm đến đối phương, và cứ thế chồng chất tích luỹ, đương nhiên kết quả chịu khổ chính là Vệ Tam. Mỗi khi nhận lấy sự va chạm mãnh liệt từ Sở Phong, Vệ Tam tuy rằng cũng có hưởng thụ, nhưng sau đó không tránh khỏi phải nằm sấp trên xe một ngày.

May mắn Thường Đại đi theo bọn họ, mỗi lúc đều kịp thời đánh thức Sở Phong, nhắc nhở y bình tĩnh chút. Đồng thời cũng dạy Vệ Tam cách điều dưỡng, mấy lần sau này, Sở Phong trở nên dịu dàng rất nhiều, xong xuôi còn có thể giúp Vệ Tam thanh lý sạch sẽ.

Lúc này Vệ Tam nhìn đối phương, không khỏi nghĩ đến khoảnh khắc hai người triền miên hôm qua, khuôn mặt cương nghị hơi hơi nóng lên. Sở Phong khẽ híp mắt, nhìn thấy vành tai đối phương đỏ lên, chợt lòng căng thẳng.

Y nhanh chóng dời tầm mắt, tự nhủ bản thân bình tĩnh lại, sau đó cùng Vệ Tam câu có câu không bắt chuyện. Vệ Tam đối với mục đích của bọn họ có phần tò mò, bởi vậy lên tiếng hỏi: “Sở Phong, chúng ta rốt cuộc muốn đi đâu?”

“Quan ngoại.” Sở Phong thản nhiên nói, tin tức Ảnh Nhất truyền lại không mấy chi tiết, chỉ nói bọn họ đến quan ngoại, sau đó sẽ có người tiếp ứng bọn họ.

“Còn cần bao nhiêu ngày đường nữa?” Vệ Tam lại hỏi, hắn chưa từng ngồi xe ngựa lâu như vậy, trải nghiệm như bây giờ, thật sự là khiến xương cốt toàn thân hắn sắp rã rời. Bọn họ rời đi vội vàng, vì cần gấp rút lên đường nên bọn họ không thể nào sử dụng loại xe ngựa quá xa hoa; tuy nói thùng xe có nệm mềm, nhưng ngồi suốt cả ngày mông vẫn sẽ đau.

“Đại khái thêm năm ngày nữa sẽ tới nơi.” Sở Phong tính tính, từ nơi này đến điểm hẹn gặp Ảnh Nhất, còn cần năm ngày đường. Vệ Tam vừa nghe, coi như có thể chịu đựng.

Bọn họ lại hàn huyên một hồi, Vệ Tam thấy sắc trời không còn sớm, liền giục Sở Phong về phòng nghỉ ngơi. Sáng sớm hôm sau, khi thành trấn vẫn còn chìm trong im lặng, đoàn người đã đánh xe rời đi.

Rời khỏi trấn nhỏ, cảnh sắc dọc đường vô cùng hoang xơ vắng vẻ, bọn họ men theo đường lớn, sau khi chạy hai ngày hai đêm, rốt cục đi tới cửa khẩu. Ra khỏi cửa khẩu, đi không bao lâu thì thấy xuất hiện cát vàng mênh mông, sa mạc trước mắt trải dài bất tận.

Sở Phong lúc này đã quay vào ngồi trong xe, một người yêu sạch sẽ như y, làm sao có thể ngồi trên càng xe hứng chịu cát bụi thổi đầy mặt đầy cổ. Lúc chưa qua cửa khẩu y đã trốn vào trong, còn không quên nhắc nhở Vệ Tam đóng cửa sổ.

Xe ngựa chạy băng băng trên cát, Ảnh Nhị cuối cùng cũng phát hiện ám hiệu Ảnh Nhất để lại, hắn một đường theo ám hiệu, gặp phải một lối rẽ. Còn đang thắc mắc vì sao ám hiệu lại biến mất, bỗng nhiên một tiếng xé gió truyền đến, Ảnh Nhị trong lòng khẽ run lên, nghiêng đầu tránh thoát tập kích.

Chỉ nghe “xoạch” một tiếng, một cây ngân châm dài gần ba tấc cắm trên thùng xe, nhưng chỉ có một đoạn ngắn lộ ra bên ngoài. Ảnh Nhị kinh hãi, nếu hắn không tránh thoát, e rằng cứ thế mất mạng.

Ngay sau đó lại là vài tiếng tiếng xé gió, Ảnh Nhị nhanh chóng siết chặt dây cương, hét lớn một tiếng, “Có mai phục!” đồng thời lập tức thả người bật cao, nhắm về phía truyền đến tiếng xé gió. Các ám vệ khác vốn cưỡi ngựa chạy bên cạnh xe ngựa, lúc này cũng phi ngựa đuổi theo.

Vệ Tam cùng tiểu tư ngồi ở trong xe, có chút khẩn trương, Sở Phong đương nhiên cũng nghe thấy động tĩnh đằng trước, nháy mắt chui ra ngoài, ngồi trên đỉnh thùng xe quan sát tình thế. Y chán ghét trừng mắt đám người dám cả gan phục kích bọn họ, cái giá phải trả khi khiến y hứng chịu cát bụi là rất đắt.

Ảnh Tam nhận được mệnh lệnh của Sở Phong, nhanh chóng chạy đến thay vào vị trí Ảnh Nhị, kéo xe ngựa của Vệ Tam quay đầu, dời đến sau xe ngựa của Sở Phong. Đám người mai phục phía trước tổng cộng hơn mười người, đang quấn lấy ám vệ đánh khó mà tách rời.

Bọn chúng cũng phát hiện, có một thanh niên vận tử y ngồi ngay ngắn trên đỉnh thùng xe, bọn chúng kinh ngạc khi thấy đối phương dám lớn gan ngồi đó, không sợ bị người của bọn chúng nhân cơ hội đánh lén sao? Mấy kẻ nọ trao đổi ánh mắt, dự định chuyển mục tiêu sang Sở Phong.

Các ám vệ cũng phát hiện hướng đi của địch nhân, bọn họ nhanh chóng ngăn lại kẻ đánh về phía xe ngựa, chỉ là người thì cản được nhưng không ngăn kịp ám khí. Mấy cây ngân châm phá không mà bay, sắc bén bắn về phía Sở Phong đang nhàn nhã ngồi trên đỉnh thùng xe.

Ngay lúc địch nhân nghĩ đến chắc chắn một kích trúng đích, chỉ thấy tử y thanh niên nâng tay khẽ vung, “leng keng” vài tiếng, mấy cây ngân châm đồng loạt rơi xuống đất. Bọn chúng kinh sợ, không biết đối phương dùng cái gì cản được những ngân châm đó.

Có kẻ còn không chịu tin, thừa dịp ám vệ không chú ý, lại là vài phát ám khí liên tiếp, tất cả đều nhằm về phía Sở Phong. Sở Phong bày ra dáng vẻ lười nhác, cứ thế vung tay lên, công kích của đối phương đối với y mà nói, không chút uy hiếp.

Đến lúc này địch nhân cũng nhận ra, tử y thanh niên không dễ chọc. Bọn chúng đành bỏ qua dự định đánh lén đối phương, bắt đầu chuyên tâm đối phó ám vệ trước mắt. Thế nhưng bọn chúng bỏ cuộc, không có nghĩa là Sở Phong cứ thế không truy cứu hành vi đánh lén của bọn chúng.

Chỉ thấy Sở Phong cười lạnh một tiếng, lại vung tay áo, mấy cây ngân châm trên mặt đất bị gió cuốn lên, rơi vào trong tay y. Y cẩn thận kiểm tra từng cây một, phát hiện phía trên đều tẩm độc.

“Độc dược này hiếm thấy đấy.” Sở Phong có phần hứng thú, hô một tiếng, “Thường Đại.” Thường Đại nhanh chóng tiến lên, Sở Phong đem một cây ngân châm vứt cho hắn, Thường Đại nhanh nhẹn lấy ra khăn tay, đem ngân châm tiếp được bọc lại. Hắn biết, nếu trên ngân châm không bị động tay chân, giáo chủ sẽ không giao cho hắn.

Tiếp theo Sở Phong cầm ngân châm trên tay, tùy tiện vung đi, địch nhân cách đó không xa cùng ám vệ đối chiến có vài kẻ đột nhiên phát ra một tiếng hét đau đớn, sau đó liền ngã trên mặt đất. Tiếp theo những người đó sắc mặt bắt đầu biến thành màu đen, môi phát tím, toàn thân không ngừng run rẩy.

Đám người còn lại thấy thế, đương nhiên biết đồng bạn trúng độc, nhanh chóng dừng tay, lôi người trở về. Sau khi đút giải dược, phẫn hận trừng đoàn người Sở Phong. Sở Phong nhíu mày, thân hình chợt lóe, mọi người chỉ thấy một mạt tím thoảng qua trước mắt, lại ngước mắt nhìn lên, trên thùng xe đã không còn ai.

“A! ──” kẻ vừa rồi đút giải dược cho đồng bạn đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm, chỉ thấy Sở Phong đứng ở trước mặt gã, tay phải nắm lấy cổ gã. Địch nhân toàn bộ nghẹn họng trố mắt, không dám tin một màn mình đang chứng kiến, bọn chúng vốn không hề thấy rõ người kia lúc nào tới đây.

“Giải dược.” Sở Phong thản nhiên nói, y vừa rồi thấy người này lấy ra viên thuốc cho kẻ bị trúng độc ăn, vừa nuốt xuống thì sắc mặt những kẻ đó lập tức chuyển tốt, dược hiệu cực nhanh, khiến y cũng không khỏi có phần tán thán.

Đối phương đương nhiên không thể nào dễ dàng giao ra giải dược, kẻ bị Sở Phong bắt được rất kiên cường, nhất quyết không mở miệng. Sở Phong ánh mắt khẽ híp lại, trên tay dùng một chút lực, đầu kẻ nọ liền mềm oặt gục sang một bên.

Những kẻ còn lại thở hốc vì kinh ngạc, không ngờ Sở Phong chẳng thèm nói hai lời, đã giết chết người nọ. Lúc này bọn chúng mới bắt đầu sợ hãi, có phải là đã đụng phải nhân vật khó lường rồi không?

“Xoạch.” Sở Phong vứt thi thể trên tay cho ám vệ, xoay người nhịp mấy bước, thoắt cái đã trở lại đỉnh thùng xe. Địch nhân gần như đã bị dọa choáng váng, đồng bạn của bọn chúng cứ thế bị giết ngay trước mắt.

Đúng lúc này, một tiếng sáo ngắn ngủi truyền đến, địch nhân tinh thần rung lên, viện binh đến rồi. Sở Phong cùng ám vệ nhìn thấy vẻ thả lỏng hiện rõ trên mặt địch nhân, trong lòng bắt đầu đề cao cảnh giác.

Không lâu sau liền xuất hiện vài nữ tử trẻ tuổi với cách ăn mặc quái dị, trên chân đeo rất nhiều chuông, leng keng bước tới đây. Sở Phong âm thầm nhíu mày, y rất ít khi đến quan ngoại, không nhận ra cách ăn mặc cùng lai lịch của đối phương.

Những nữ tử này trên đầu đội nón không có chóp chỉ có vành, trên vành mắc tấm mạng mỏng rũ xuống che khuất khuôn mặt, phía trên có cắm trâm hoa cài bằng bạc, hai bên tấm che mặt trang trí bằng một chuỗi tua rua, cuối tua rua còn cột mấy cái chuông nhỏ. [theo miêu tả của tác giả thì nón chỉ có vành không có chóp mũ, t nghĩ nó dạng giống ‘đấu lạp’, mn ko biết có thể search gg xem hình]

Từ lúc các nữ tử xuất hiện, bên tai mọi người chỉ còn tiếng chuông vang leng keng, không ngừng vang vọng. Nữ tử chân trần dẫm từng bước trên con đường cát vàng, trên cổ tay cũng treo chuông, leng keng, leng keng. . . . . .

“A!” Sở Phong đột nhiên quát lên điên cuồng một tiếng, nháy mắt đánh vỡ ma chướng, vốn dĩ ám vệ có chút thất thần lập tức tỉnh táo lại, bấy giờ mới phát hiện đám nữ tử này đã tiếp cận rất gần bọn họ, nếu không phải Sở Phong đánh thức thần trí, bọn họ sẽ bị giết .

Các ám vệ lập tức lui đến bên cạnh xe ngựa, thần sắc lạnh lùng nhìn đám nữ tử quỷ dị kia. Sở Phong cũng lạnh mặt, trừng đám nữ tử ăn mặc lố lăng nọ. Vừa rồi trong nháy mắt, y cũng xém chút lầm đường, tiếng chuông của đối phương có vấn đề, dường như có thể mê hoặc tâm trí người khác.

“Hi hi, công tử thật tuấn tú!” Một nữ tử trong đó nũng nịu cười nói, những nữ tử còn lại cũng hi hi ha ha cười theo, không ngừng mà chỉ trỏ Sở Phong.

Sắc mặt Sở Phong nháy mắt đen như đáy nồi, y vốn không thích nữ tử, đám nữ tử này lại còn quỷ dị như vậy, vừa xuất hiện đã thiếu chút nữa mê hoặc ám vệ rồi tiêu diệt toàn quân. Hiện tại còn dám chỉ vào y cười ha hả, khiến y gần như nhịn không được muốn đại khai sát giới.

“Ơ, trên người công tử có tiểu trùng nhân.” Thế nhưng một câu vang lên, làm cho Sở Phong tạm thời dập tắt ý niệm giết người trong đầu, y kiềm chế cơn giận, mở miệng hỏi: “Cô nương sao lại nói thế?”

“Đừng gọi ta cô nương, ta là Miêu Song, tất cả mọi người gọi ta Tiểu Song.” Miêu Song vén khăn che mặt, lộ ra khuôn mặt tinh xảo, mắt phượng mày ngài, ánh mắt như nước hồ thu, nói là chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn cũng không quá đáng.

Động tác vén khăn che mặt của Miêu Song khiến những nữ tử khác khẽ hít một hơi, Sở Phong âm thầm nhíu mày, không để ý tới phản ứng của những nữ tử kia, chỉ là thản nhiên hỏi lại một lần, “Miêu cô nương, lời vừa nãy là có ý gì?”

.

-*-*-

Chương 56: Chuông

Miêu Song lại hi hi cười vài tiếng, cũng không trực tiếp trả lời vấn đề của Sở Phong. Lúc này tính nhẫn nại của Sở Phong đã hao hết, vẻ mặt y vốn liền lãnh đạm, bấy giờ trở nên tràn đầy sát khí, Miêu Song vốn còn đang mỉm cười dường như cũng cảm nhận được không khí trầm xuống.

Những nữ tử khác bắt đầu vây quanh bên cạnh Miêu Song, cảnh giác nhìn chằm chằm Sở Phong. Đôi mắt to tròn xinh đẹp của Miêu Song gắt gao nhìn chằm chằm Sở Phong không rời, trong mắt mơ hồ mang theo chút oán trách cùng hờn dỗi.

“Bổn tọa hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, ý gì?” Sở Phong đứng lên, thả người nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi đỉnh xe, mấy nữ tử còn chưa kịp thưởng thức thân thủ người nọ, đã bị sự lạnh lẽo trong lời nói của y đâm đến rùng mình.

Miêu Song khẽ cắn môi dưới, nàng thật không ngờ đối phương lại không bị sắc đẹp của nàng hấp dẫn; ban đầu tiếng chuông đã không thể mê hoặc y, bây giờ ngay cả dung mạo của mình, đối phương cũng làm như không thấy, điều này khiến Miêu Song chịu đả kích rất lớn.

Sở Phong thấy đối phương chậm chạp không trả lời, không muốn tiếp tục lãng phí thời gian, đang định ra tay đem những kẻ chặn đường giết hết toàn bộ, Miêu Song rốt cục mở miệng , “Trong cơ thể công tử có cổ độc.”

“Cổ gì?” Sở Phong lại hỏi, y đã đoán đúng, tiểu trùng nhân trong miệng nữ tử, chính là cổ trùng.

“Tuyệt tình cổ.” Miêu Song chậm rãi nói, Sở Phong trong lòng khẽ run, tuyệt tình? Tiểu thúc vậy mà lại muốn y tuyệt tình ư? Không đợi y tiếp tục hỏi, Miêu Song chủ động tiếp lới: “Thế nhưng thật là kì quái, tuyệt tình tiểu trùng nhân hẳn là một đôi, tại sao trong cơ thể công tử lại chỉ có một con?”

“Tiểu Song!” Mấy nữ tử bên cạnh thấy Miêu Song có vẻ muốn khai ra hết, nhanh chóng kéo kéo tay áo nàng, ngăn cản nàng tiếp tục nói. Miêu Song dừng một chút, lại cười hi hi vài tiếng, “Nếu công tử muốn tiếp tục nghe, vậy phải đi theo chúng ta.”

Sở Phong híp mí, một tia sát ý chợt lóe qua đáy mắt, lúc này tiểu tư đột nhiên đi tới. Sở Phong nhíu mày, nghe tiểu tư thấp giọng bẩm báo: “Giáo chủ, Vệ công tử nói đi theo cũng không sao.”

Sở Phong khẽ khựng, lướt mắt về phía xe ngựa đằng sau, Vệ Tam đã mở cửa sổ ra, thấy y nhìn qua, liền gật gật đầu với y. Sở Phong tuy rằng cảm thấy nghi hoặc, nhưng nhớ tới trong cơ thể Vệ Tam cũng có cổ trùng, nói không chừng có lẽ hắn lại cảm giác được gì đó.

Đã quyết định xong, y liền hoàn toàn dẹp bỏ sát ý, khôi phục bộ dáng ôn hòa. Hai tay y bắt chéo sau người, khẽ gật đầu với Miêu Song, thản nhiên nói: “Miêu cô nương, mời.”

Miêu Song đắc ý cười cười, buông khăn che mặt xuống, mang theo những nữ tử khác, chuông trên tay chân rung lên theo từng nhịp bước, hướng về phía lối rẽ bên trái. Đám người lúc đầu phục kích đoàn xe Sở Phong cũng nhanh chóng theo sau, xem ra cùng hội cùng thuyền với đám nữ tử nọ.

Sở Phong lên xe ngựa, đoàn người bám theo phía sau bọn nữ tử, y ngồi bên trong xe, nghe tiếng chuông vang vọng bên ngoài, trong lòng không hiểu sao cảm thấy bực dọc. Trong cơ thể dường như có thứ gì đó xao động, không biết là đang hưởng ứng hay kháng cự tiếng chuông ngân.

Dọc hành trình, xe ngựa của Sở Phong lúc nào cũng đi đằng trước, sau khi bọn họ theo đám nữ tử được một đoạn đường, vòng qua một gò đất nhỏ, trước mắt dường như đã có thể thấy thành trấn ở phương xa.

Thế nhưng nói ra cũng kì quái, bọn họ lại tiếp tục đi rất lâu, thành trấn vẫn cứ ở xa xôi như thế, như thể dù có đi cỡ nào cũng chẳng thể tới nơi. Ảnh Nhị lái xe nhanh chóng nhìn ra vấn đề, hắn trao đổi ánh mắt với ám vệ cưỡi ngựa hai bên.

“Giáo chủ, nơi này không quá thích hợp.” Ảnh Tứ tới gần cửa sổ thùng xe, thấp giọng nói. Sở Phong vốn ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe xong chậm rãi mở mắt, hơi suy tư một phen, mở ra cửa sổ.

“Nói Ảnh Bát đuổi theo.” Y phân phó một câu, liền đóng cửa sổ lại. Ảnh Tứ được lệnh, lập tức quay đầu ngựa, chạy như bay về hướng ngược lại. Nữ tử đi ở phía trước nghe thấy tiếng vang, ngoái đầu nhìn, nhưng cũng không thèm để ý Ảnh Tứ một mình rời đi.

Ảnh Bát chính là ám vệ bám đuôi Sở Kỳ cùng Tiểu Thanh, rốt cuộc vẫn quyết định để Sở Kỳ đuổi kịp, bởi vì Sở Phong hoài nghi bọn họ đã tiến vào trận pháp. Tuy rằng y vẫn không muốn nhìn thấy Sở Kỳ, thế nhưng hiện tại cần năng lực của hắn, cũng chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn.

Vệ Tam cũng chú ý thấy Ảnh Tứ rời đi, ở trong lòng thầm suy xét nguyên nhân. Bên cạnh đó, hắn cũng phát hiện thành trấn nơi phương xa kia có vấn đề, cẩn thận suy tư một phen, liền đoán được Sở Phong có thể sai Ảnh Tứ chạy đi cầu cứu Sở tiền bối.

Chỉ là hắn nghĩ sai một chỗ, Sở Phong không phải gọi Ảnh Tứ đi cầu cứu, mà là trực tiếp ‘mời’ người lại đây. Vệ Tam không biết trước giờ Sở Kỳ vẫn đi theo sau bọn họ, lúc này hắn còn tưởng rằng Ảnh Tứ phải ngàn dặm xa xôi chạy đến núi Đại Lữ cơ.

Lúc này bọn nữ tử đột nhiên ngừng lại, nhưng đám người lúc trước phục kích Sở Phong vẫn không ngừng nghỉ tiếp tục tiến về phía trước, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Xe ngựa dừng lại, Sở Phong liền tức khắc đề cao cảnh giác, y cứ cảm thấy khoảnh khắc mới vừa rồi, trong cơ thể y xuất hiện một tia bạo động.

Các ám vệ khác cũng dàn trận địa sẵn sàng đón quân địch, sự cổ quái của đám nữ tử này bọn họ đã được lãnh giáo, nếu có chút lơ là, chỉ sợ lại bị các nàng dắt mũi. Ngay khi mọi người đề cao cảnh giác, sợ đám nữ tử lại bày ra quỷ kế gì, Miêu Song lên tiếng.

“Đoạn đường kế tiếp, chỉ có công tử có thể cùng chúng ta đi, những người khác phải ở lại chỗ này.” Miêu Song nói xong, ánh mắt mập mờ lướt nhìn xe ngựa của Sở Phong, tiếng cười yểu điệu vang lên.

“Không thể.” Sở Phong còn chưa kịp trả lời, ám vệ cũng nào dám cướp lời giáo chủ, Miêu Song ngẩn người, đem ánh mắt đặt lên xe ngựa ở phía sau. Tiếng nói vừa rồi, hình như là từ xe ngựa phía sau kia truyền tới.

Vừa mới nghĩ xong, cửa xe nọ đã mở ra, tiểu tư nhảy xuống sau đó xoay người hơi vươn tay đỡ một người khác xuống xe. Miêu Song híp híp mắt, nhìn nam tử cao lớn một thân áo trắng nọ.

Người vừa rồi lên tiếng, đương nhiên chính là Vệ Tam. Trước chưa nhắc đến quan hệ tình cảm giữa hắn với Sở Phong, bản thân hắn vốn là thiếp thân thị vệ của giáo chủ, nên nhất quyết sẽ không có chuyện rời khỏi cạnh y. Cho nên đối với lời nói của cái người Song gì đó, muốn Sở Phong một mình tiến vào, điều này chắn chắc không thể được.

Sự xuất hiện đột ngột của Vệ Tam, khiến cho bọn nữ tử bên cạnh Miêu Song lại xôn xao một trận. Khác với Sở Phong, khuôn mặt Vệ Tam thuộc loại dương cương tuấn lãng, còn mang theo vẻ thô kệch nam tử khí khái; mặc dù không sánh bằng sự thanh tao nho nhã của Sở Phong, nhưng phong độ hào hiệp, cũng coi như khí vũ hiên ngang.

Hắn không mặc trang phục thị vệ, còn có thể được ngồi trong xe ngựa, khiến đám nữ tử này đối với thân phận người nọ tò mò không thôi. Miêu Song nhìn thấy Vệ Tam, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng bởi vì mạng che mặt, nên cũng không ai nhìn ra.

Đối với sự xuất hiện đột ngột của Vệ Tam, Sở Phong cũng rất kinh ngạc, nhưng lập tức mặt mang tươi cười, muốn nghe xem Vệ Tam kế tiếp sẽ nói như thế nào. Y rất không phúc hậu mà đoán, phải chăng bởi vì Miêu Song tỏ vẻ thưởng thức mình rất rõ ràng, khiến Vệ Tam ghen tị rồi?

Tưởng tượng đến Vệ Tam sẽ vì mình mà ghen tuông, Sở Phong liền vui vẻ vô cùng, nhưng y cũng không quên giữ khoảng cách với Vệ Tam, cho nên vui thì vui nhưng cũng không dám ngồi sát cửa sổ quá.

“Cô nương, cho ngươi hai con đường, một là chúng ta toàn bộ đều đi, hai là chúng ta toàn bộ đều không đi.” Vệ Tam cũng không vô nghĩa, trực tiếp nói ra điều kiện của mình. Miêu Song khóe miệng khẽ cong lên, lại vén lên mạng che mặt.

Vệ Tam nhìn thấy khuôn mặt Miêu Song, đáy mắt hiện lên một tia tán thán, thế nhưng cũng chỉ đơn thuần là tán thán mà thôi, ánh mắt sau đó liền khôi phục vẻ bình tĩnh không gợn sóng. Bất luận ai khi nhìn thấy cái đẹp, cũng sẽ có một khoảnh khắc kinh ngạc, cho nên phản ứng của Vệ Tam là vô cùng bình thường.

Thế nhưng đối với Miêu Song mà nói, đó không hề bình thường chut nào. Lúc trước đã có Sở Phong không thèm để ý đến mỹ mạo của nàng, hiện tại lại thêm một Vệ Tam mặt không chút cảm xúc. Miêu Song lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên bị nhục nhã liên tiếp như thế.

Trong ánh mắt nàng hiện lên vẻ nham hiểm, nụ cười trên mặt rốt cuộc cũng giữ không nổi, lạnh lùng nói: “Tiếp tục đi về phía trước, chính là lãnh địa tộc của ta, tộc quy có nói, một lần chỉ có thể mang một ngoại nhân tiến vào lãnh địa, vị công tử này hiện tại muốn gây khó dễ sao?”

“Một khi đã như vậy, chúng ta cũng không tiện cưỡng cầu, vậy dừng ở đây thôi.” Vệ Tam nghĩ thầm, tâm tư của nữ tử quả nhiên khó có thể nắm bắt, một giây trước còn có thể cười híp mắt, giây tiếp theo liền lạnh mặt cho ngươi xem.

Hắn ước gì không cần phải đến tòa thành trấn kia, không biết tại sao, trong lòng hắn vẫn cứ có dự cảm không tốt. Vừa rồi sở dĩ gọi Sở Phong đi theo, vốn là bởi vì cổ trùng trong cơ thể có phản ứng với tiếng chuông, hắn muốn tiếp cận nữ tử nọ, xem có thể nhân cơ hội đào được chút tin tức hữu dụng nào không.

Thế nhưng sau khi thấy thành trấn kia, theo thời gian trôi qua, cổ trùng trong cơ thể vậy mà càng ngày càng sống động; hắn không để Sở Phong biết, cho dù hiện tại cách đối phương chừng mấy chục bước xa, trên người cũng đã có dấu hiệu đau đớn.

Cho nên hắn cảm thấy thành trấn kia đi không được, lại nghe các nàng muốn Sở Phong một mình tiến đến, hồi chuông cảnh báo trong lòng Vệ Tam nháy mắt vang lên, nhất thời xúc động liền nhanh nhảu ra tiếng ngăn cản.

Miêu Song vừa nghe liền trầm mặt xuống, âm ngoan nói: “Chỉ sợ việc này không phải do ngươi, vị công tử nọ, chúng ta làm sao cũng phải mang đi. Nếu các ngươi không phối hợp, liền để mạng lại đây, thi thể theo chúng ta cũng chả sao.”

Vệ Tam thấy đối phương lật mặt, nhíu nhíu mày nói: “Cô nương lúc này không phải là đang làm khó người khác sao?” Nói xong liền vội vã lui về phía sau, tránh thoát công kích đột ngột từ Miêu Song.

Ám vệ vừa thấy đối phương động thủ, lập tức cũng xông lên phía trước, đừng đùa, nếu lỡ Vệ công tử bị thương, bọn họ cũng đừng mong sống nữa. Bởi vậy các ám vệ mỗi người đều dũng mãnh vô cùng, cho dù kẻ địch là nữ nhân, cũng không hề thương hương tiếc ngọc, xuống tay ngoan lệ như thường.

Đám người Miêu Song thân hình thoát ẩn thoát hiện, tuy rằng đánh không lại ám vệ, nhưng chạy trốn rất giỏi. Bởi vậy trong khoảng thời gian ngắn, đoàn người hai bên rơi vào tình thế giằng co. Lúc này Miêu Song thấy Vệ Tam một thân một mình đứng ở cách đó không xa, khóe môi cong lên tia cười lạnh, phi mấy cây ngân châm về phía hắn.

Chẳng qua mặc dù động tác của nàng rất nhanh, nhưng có người còn nhanh hơn nhiều. Ngân châm của nàng vừa mới tung ra, một bóng dáng màu tím từ một bên xe ngựa tức khắc vọt tới, lại là “leng keng” vài tiếng, ngân châm nháy mắt liền rơi xuống trên mặt đất, ngay cả góc áo của Vệ Tam cũng chưa kịp chạm tới.

Sở Phong tính khoảng cách, đứng cách Vệ Tam hơn chục bước, thay hắn ngăn cản ám khí. Vệ Tam lặng lẽ lui về sau mấy bước, cố gắng bày ra bộ dáng không sao cả, chịu đựng đau đớn trong thân thể.

Miêu Song vừa thấy ám khí bị cản lại, hung ác trừng Sở Phong. Lúc này nàng mới nhìn thấy, Sở Phong đang ngắm nghía một chiếc nhẫn ngọc ban chỉ trên tay, thì ra đối phương dùng nó để đỡ ngân châm của nàng sao?

Sở Phong sắc mặt lạnh lẽo trừng Miêu Song, xao động trong cơ thể ngày càng rõ ràng, sát khí không chút nào che dấu tỏa ra từ trên người y. Thế nhưng y còn chưa kịp ra tay, chợt nghe sau lưng truyền đến một tiếng kêu rên, trong lòng giật thót, nhanh chóng xoay người lại.

Chỉ thấy Vệ Tam sắc mặt tái nhợt quỳ rạp xuống đất, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng, cắn chặt môi vẻ mặt dữ tợn, thoạt nhìn như đang phải chịu thống khổ vô cùng. Sở Phong hốt hoảng, nhìn xem khoảng cách giữa hai người, rõ ràng đã cách nhau chục bước hơn, tại sao Vệ Tam lại nhìn như đang bị cổ độc hành hạ?

Nhưng y cũng phản ứng rất nhanh, lập tức kéo xa khoảng cách của cả hai, cho đến khi thấy sắc mặt Vệ Tam dịu xuống, y mới dừng chân, lúc này khoảng cách giữa hai người phải đến mười trượng. [1 trượng = 3,33m, tác giả giải thích là khoảng 40 bước chân]

Sắc mặt Sở Phong tối sầm, bỗng nghe thấy tiếng Miêu Song cười trên nỗi đau của người khác, nói: “Ai da, tiểu trùng nhân tức giận rồi, thì ra con còn lại ở trên người hắn ư? Xem ra ngươi không đi theo ta chuyến này là không được rồi nha.”

Sở Phong vừa nghe xong, sự tàn độc lan tỏa khắp người, mặt y trầm xuống, không chút biểu tình nhìn chằm chằm Miêu Song, Miêu Song bị y nhìn đến mức trong lòng khiếp đảm, bất giác lui về sau mấy bước.

“Ngừng.” Sở Phong đột nhiên lên tiếng, ám vệ lập tức dừng tay, toàn bộ lui về, đám nữ tử thấy ám vệ ngừng lại, đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng rút về bên cạnh Miêu Song.

“Các ngươi nghe rõ cho bổn tọa, những nỗi khổ hôm nay hắn phải gánh chịu, ngày sau bổn tọa nhất định bắt các ngươi phải trả lại gấp trăm lần.” Sở Phong gằn từng tiếng chậm rãi nói, sắc mặt lạnh lẽo âm ngoan, ánh mắt lướt qua Miêu Song cùng những nữ tử khác một vòng, khiến cho các nàng không kiềm chế được rùng mình một cái.

Nếu ánh mắt có thể tổn thương người khác, vậy các nàng sớm đã mình đầy thương tích.

Vệ Tam thật vất vả mới hoàn hồn, vừa đứng thẳng người lại, liền phát hiện bản thân hình như không thể nhúc nhích; hắn há mồm muốn nói gì đó, lại phát hiện ngay cả thanh âm đều phát ra không được .

Sở Phong thấy vẻ mặt hắn khác thường, lập tức hỏi: “Vệ Tam, ngươi không sao chứ?” Vệ Tam không để ý đến y, chỉ đứng ở nơi đó, ngơ ngác nhìn thẳng phía trước.

Thường Đại thấy thế biến sắc, nhanh chóng chạy tới muốn giúp Vệ Tam bắt mạch, Miêu Song cách đó không xa cười duyên nói: “Ta xin khuyên ngươi tốt nhất đừng chạm vào hắn, nếu không tự gánh lấy hậu quả.”

Thường Đại khựng người, không dám đụng vào tay Vệ Tam. Sở Phong mắt khẽ híp lại, tức thì mọi người cảm thấy như hoa mắt, lúc kịp phản ứng rồi, quay đầu nhìn, Sở Phong vẫn đứng ở chỗ đó, nhưng tay phải rõ ràng đang bóp cổ Miêu Song.

Đám nữ tử trong lòng kinh sợ, thân thủ của đối phương không ngờ lại nhanh như vậy, các nàng vốn không hề phát giác đối phương từ khi nào chạy tới bắt Miêu Song, không ngờ chỉ trong một chớp mắt, Miêu Song đã rơi vào tay đối phương.

“Nói, hoặc là chết.” Sở Phong thản nhiên nói, trên mặt lại vẫn treo vẻ tươi cười. Thế nhưng nụ cười của y càng trở nên ôn hòa, sát khi trên người y càng trở nên dày đặc, cổ Miêu Song như bị gông cùm siết chặt, cơ hồ không thở nổi.

“Ta nói! Ta nói!” Một nữ tử trong đám nhanh chóng hô, Sở Phong thản nhiên liếc nàng một cái, nàng nuốt nuốt nước miếng, “Chuông của chúng ta có thể sai sử cổ trùng, cũng có thể khiến cổ trùng trở nên càng sinh động cùng nóng nảy, mới vừa rồi cổ trùng nghe tiếng chuông vang cả đường đi, khiến cho vị công tử này phát tác so với bình thường kịch liệt gấp trăm lần.”

“Vì sao không thể chạm vào hắn?” Sở Phong tiếp tục hỏi, nữ tử ấp úng trả lời, “Tiểu Song ra lệnh cho cổ trùng của hắn, bởi vậy hiện tại cổ trùng khống chế công tử, khiến cho công tử không thể nhúc nhích, không thể nói chuyện, nếu là có người chạm vào công tử, công tử sẽ lập tức thất khiếu chảy máu, chết bất đắc kỳ tử.”

Sở Phong nghe xong con ngươi co rụt lại, trên tay đang định dùng sức trực tiếp bóp chết Miêu Song, nàng kia nhanh chóng hô lên: “Không được! Công tử không được! Tiểu Song chết rồi, cổ trùng không có ai áp chế, sẽ nổ tan xác mà ra.”

Sở Phong nhắm mắt lại, hung hăng hít thở mấy ngụm, mới khàn khàn giọng nói: “Bổn tọa đi với các ngươi, nhưng trước tiên phải để hắn khôi phục.” Miêu Song nhanh chóng gật đầu, Sở Phong mới chậm rãi buông nàng ra.

Miêu Song vừa được thả ra lập tức ôm cổ ho kịch liệt, nhưng dưới ánh mắt lạnh như băng của Sở Phong, nàng chỉ có thể vội vàng chạy về phía Vệ Tam, đến gần tai hắn lắc lắc chuông trên cổ tay. Tức khắc thân hình Vệ tam khẽ lung lay, sau đó liền lui lại mấy bước, cách xa Miêu Song.

“Sở Phong.” Vệ Tam vừa khôi phục khả năng hoạt động, lập tức quay đầu nhìn về phía Sở Phong, không đồng ý cau mày. Sở Phong thật sâu mà nhìn hắn một cái, chỉ nói một câu, “Chờ ta trở lại.” Liền xoay người đi về phía thành trấn.

Miêu Song cùng những nữ tử khác thấy thế, nhanh chóng theo sau, các ám vệ vốn định trộm đuổi theo, lại kinh ngạc phát hiện, bọn họ tức khắc đã không còn thấy bóng dáng giáo chủ đâu, lúc sau cho dù có đi vòng như thế nào, cũng sẽ trở về chỗ cũ.

“Xem ra chúng ta chỉ có thể chờ Sở tiền bối đến .” Vệ Tam thở dài một hơi, các ám vệ cũng chỉ đành từ bỏ ý niệm đuổi theo sau. Sau khi Sở Phong rời đi, cổ trùng trong cơ thể Vệ Tam dường như lại ngủ say, không hề có dị động gì nữa.

“Công tử, ngươi ngồi xuống nghỉ ngơi đi.” Tiểu tư của Sở Phong thấp giọng khuyên nhủ. Từ lúc bọn họ phát hiện, dù có đi như thế nào cũng sẽ quay về lối cũ, thì không thể không dừng lại. Mà Vệ Tam vẫn cứ đứng ở nơi đó, bình tĩnh nhìn về hướng giáo chủ rời đi.

“Công tử không cần lo lắng, Ảnh Tứ sẽ nhanh chóng trở lại.” Ảnh Nhị nghĩ nghĩ, mở miệng nói.

“Ảnh Tứ?” Vệ Tam suy tư một phen, chẳng lẽ là ám vệ vừa rồi rời đi? Chợt nghe Ảnh Nhị nói tiếp: “Vâng, giáo chủ sai hắn dẫn Sở công tử tới, chúng ta chờ là được.”

“Thế nhưng nơi này cách núi Đại Lữ xa như vậy, đợi đến khi Sở tiền bối đến, cũng không biết đã trôi qua bao lâu.” Vệ Tam thở dài nói, Ảnh Nhị cười cười, “Công tử có chuyện chưa biết, lúc chúng ta rời đi tiểu viện chưa lâu, Sở công tử liền đuổi theo, chúng ta đại khái chỉ cần chờ đợi ba ngày, Ảnh Tứ có thể dẫn người đến.”

Trận mưa lúc trước khiến Sở Kỳ mất dấu đoàn người Sở Phong, tuy rằng Sở Phong chỉ thị Ảnh Bát dẫn dụ Sở Kỳ đi, nhưng cũng không để bọn họ cách quá xa. Cứ thế giữ làm sao để hắn theo không kịp, nhưng cũng không đến mức cách lộ trình quá xa.

Năng lực của Sở Kỳ, Sở Phong hiểu rất rõ, vì phòng ngừa chu đáo nên vẫn kéo theo sau, vốn tưởng rằng một chuyến này hẳn là không cần đến đối phương, nào ngờ đâu vừa mới ra quan ngoại không bao lâu, liền gặp phải trận pháp, cho nên y mới sai Ảnh Tứ mang người đến.

Thế nhưng y lại không dự đoán được, bản thân không kịp đợi Sở Kỳ đến đã phải rời đi. Đối với sự sắp đặt của y, Vệ Tam mặc dù không thể hoàn toàn nhìn thấu triệt, cũng có thể hiểu rõ bảy tám phần; bởi vậy lúc này không khỏi bội phục Sở Phong, suy nghĩ của đối phương quả nhiên đủ sâu sắc.

Nếu Ảnh Nhị nói chỉ cần ba ngày, hắn liền kiềm nén sự sốt ruột, chờ Sở tiền bối tới rồi lại tính.

******

Sở Phong lạnh mặt đi đằng trước, đám người Miêu Song sợ hãi theo phía sau, nhìn có phần ngược ngạo, có chút buồn cười. Bởi vậy y mới đi vài bước, liền ngừng lại, lạnh giọng nói: “Sao, lãnh địa của các ngươi, còn muốn bổn tọa dẫn đường à?”

Mấy người Miêu Song bị đâm thọc đến mặt đỏ lên, dồn dập lướt qua y tiến lên phía trước. Lúc này các nàng cũng có chút ảo não, cảm thấy mình bị khí thế của Sở Phong dọa sợ, cái bộ dạng e ngại đối phương này thật sự nhục nhã. Rõ ràng các nàng chiếm ưu thế, kẻ không biết nhìn vào, còn tưởng rằng các nàng là bị ép đi theo Sở Phong.

Đoàn người tâm tư khác nhau, nhanh chóng tiếp cận thành trấn cách đó không xa. Sở Phong âm thầm đánh giá bốn phía, từ xa nhìn vào còn tưởng rằng chỉ là cái trấn nhỏ thôi, không ngờ đến gần rồi mới biết, thành trấn này nếu so sánh với thị trấn ở Lang quốc, không nhỏ chút nào.

Đi vào cửa thành, binh sĩ trông cửa ăn mặc rất kỳ quái, khác với những binh sĩ nơi quan nội. Binh lính nhìn thấy đám người Miêu Song, cung kính hành lễ, không hỏi câu nào liền để các nàng thông hành, ngay cả Sở Phong đi cuối cùng cũng không bị kiểm tra.

Xem ra mấy nữ tử này ở trong thành địa vị không thấp, Sở Phong nghĩ thầm. Y đi theo sau các nàng vào trong thành, nhìn thấy cảnh trí phố xá cùng với cách ăn mặc của dân chúng ở đây có bất đồng rất lớn so với quan nội, trong đầu Sở Phong hiện lên vài suy đoán khả thi.

Cuối cùng bọn họ đi vào một tòa cung điện, phong cách của cung điện rất khác biệt, so với Lang quốc hay những vương thành của các quốc gia trong quan nội không hề giống nhau. Sở Phong đi theo đám người Miêu Song, tiến vào đại điện.

Trên vương vị cao cao giữa đại điện, là một nữ tử tóc trắng xóa ngồi đó, nữ tử quần áo hoa lệ, nhưng nón trên đầu cũng giống đám người Miêu Song, đều chỉ có vành cùng với mành che mặt.

“Vương thượng.” Đám người Miêu Song quỳ xuống cung kính hành lễ, Sở Phong hai tay chắp sau người, không hề nhúc nhích. Đứng giữa một đám nữ tử đang quỳ kìa, nhìn như hạc trong bầy gà, rất là nổi bật.

“Phía dưới người nào, vì sao không quỳ.” Nữ tử trên vương vị mở miệng nói, không ngờ đối phương đầu bạc trắng, nhưng tiếng nói lại vẫn trẻ trung, nghe thì có vẻ tuổi tác xấp xỉ Miêu Song.

“Vương thượng, y là người có tuyệt tình cổ .” Miêu Song lên tiếng đáp lời, chỉ thấy nữ tử trên vương vị đột nhiên ngồi thẳng người, dồn dập hỏi: “Tuyệt tình cổ? Lời này thật sao?”

“Thuộc hạ tất nhiên không dám lừa gạt vương thượng, thuộc hạ đã dùng chuông xác định, quả thật là tuyệt tình cổ.” Miêu Song quỳ rạp trên đất, cung kính nói.

“Tốt lắm! Tốt lắm!” Vương thượng đột nhiên cười ha ha, trong giọng nói mang theo vui sướng rõ ràng, Sở Phong âm thầm nhíu mày, xem ra đối phương đang tìm tuyệt tình cổ, nếu không khi nghe trong cơ thể mình có mang tuyệt tình cổ, sẽ không kinh ngạc cùng vui vẻ như vậy.

Chỉ là không biết đối phương vì sao phải tìm kiếm tuyệt tình cổ, chẳng lẽ tuyệt tình cổ có tác dụng khác? Hơn nữa Miêu Song lúc trước nói, tuyệt tình cổ cổ trùng là một đôi, các nàng chỉ dẫn theo mình tiến đến, lại không cần Vệ Tam, điểm ấy cũng rất đáng suy ngẫm.

Sở Phong đứng yên tại chỗ, tùy ý đối phương đánh giá y. Giây lát, vương thượng mới nói thêm: “Mang người đến Hải Ninh cung, an trí thỏa đáng.” Đám người Miêu Song đáp lời, hành lễ xong, liền mang theo Sở Phong rời đi đại điện.

Đi vào Hải Ninh cung, mới phát hiện Hải Ninh cung vị trí hẻo lánh, hơn nữa thoạt nhìn bỏ hoang đã lâu, đám người Miêu Song mang theo Sở Phong trực tiếp đi vào trắc điện, an bài thỏa đáng liền rời đi . [trắc: mặt bên, chính điện nằm giữa, thì trắc điện sẽ nằm phía bên của chính điện]

Sở Phong ngồi trong trắc điện, đợi đến khi xác định chung quanh không có ai, mới chậm rãi đứng lên, từ tốn bước ra khỏi cửa. Y vòng qua hành lang uốn lượn đi vào trước cửa chính điện, nhẹ nhàng đẩy, cánh cửa chính điện “lạch cạch” một tiếng, mở ra.

Trong điện tối tăm mù mịt, Sở Phong nhấc chân đi vào, đứng ở trong chính điện một lát, lại tiến thẳng về hướng tẩm điện phía sau. Bên trong tẩm điện càng thêm u ám, y đứng trước cửa tẩm điện, có chút đăm chiêu nhìn vào khoảng không tối tăm bên trong.

.

.

.

-*-*-

Thanks for reading các bạn của t ( ´ ▽ ` ).。o♡

4 responses

  1. Shy

    Huhu bạn drop truyện này rồi hả :((

    04.10.2020 lúc 17:43

    • Không đâu, chỉ là update rất chậm thôi (╯•﹏•╰)

      04.10.2020 lúc 20:14

  2. 💓

    14.11.2020 lúc 21:32

  3. I’m on the next, level

    người còn edit tiếp không ạ? :(

    04.10.2021 lúc 13:23

Com cho nó dzui cửa dzui nhà a~~~ T^T